Một mẹ nói về việc phạt bé :
Tôi không bao giờ thưởng cho con cả. Tôi chỉ phạt. Nhiều cha mẹ nghĩ: "Mình là người bề trên, con là bề dưới. Khi con ngoan mình thưởng, khi con hư, mình phạt". Tôi lại không nghĩ thế. Tôi cho rằng: "Mình hay con đều là người, người ra trước, người ra sau. Mỗi người có cuộc đời riêng, có quyết định riêng. Vậy thôi".
Tại sao lại phạt, phạt để làm gì?
Thực ra khi chúng ta không sử dụng bạo lực với con, để con hiểu và chấp hành những điều mà chúng ta buộc con phải làm vì sự an toàn và lành mạnh, đương nhiên phải cho con trả giá. Sự trả giá nhỏ chính là các hình phạt, nó sẽ giúp con rất nhiều mà lại tránh cho con một sự trả giá thật, vô cùng đau đớn. Con người trưởng thành, không ai mà không từng phải trả giá.
Nếu ta đồng cảm với con, hòa đồng với con sẽ dễ dàng hơn trong việc dạy dỗ. Vì thế, cha mẹ đừng bao giờ nghĩ mình là tướng, con là quân. Cha mẹ và con cái phải cùng nhau sống và phải tôn trọng nhau. Để làm tốt mọi việc, chúng ta phải có luật gia đình.
Mọi thành viên đều phải tuân thủ luật gia đình nghiêm ngặt. Ai vi phạm sẽ bị phạt. Tôi nghĩ ra hình phạt với con. Tôi đề nghị con tuân theo. Bản thân tôi cũng tuân theo một cách nghiêm khắc. Khi phạm lỗi, tôi cũng sẵn sàng chịu phạt. Lúc đó, con tôi rất hoan hỉ và cảm thấy thoải mái vì biết mẹ công bằng.
0 comments:
Post a Comment